Thưa
mẹ, trái tim
Thưa
mẹ,
Năm
nay con hai mươi lăm tuổi đầu
Công
danh gì chẳng có
Cuộc
sống lại cơ cầu
Bữa
đói bữa no cậy nhờ bè bạn
Lây
lất chẳng ra sao
Mai
mốt trái đòi con vào Thủ Đức
Chắc
gì mẹ gặp con đâu
Anh
cả, anh Hai, chú Cường, chú Phúc
Người
chết triền đồi, người chết lũng sâu
Chỉ
còn tờ điện tín xanh lạnh lùng để lại
Bây
giờ con sống đây bên những người đã chết
Bên
những người đang chết
Cuộc
sống mù lòa giữa mặt trời đen
Con
mang máng thấy mình còn sống
Khi
ngồi âm thầm đếm nhịp trái tim
Và
con đếm nhịp trái tim
Trong
cơn hấp hối
Những
nhịp im lìm như móng chân rắn mối
Bước
vào trong nỗi ăn năn
Những
nhịp băn khoăn
Như
những lá rơi tình đầu chờ đợi
Những
nhịp giận dỗi
Thuở
con thơ đòi mẹ bế bồng
Những
nhịp ngoan hiền như gió thoảng bờ sông
Căn
nhà mình, mẹ con cơm cá
Và
con rùng mình những âm thanh lạ
Xoáy
tròn trong mỗi thớ tim
Con
nghe tiếng kêu la của bà mẹ đi tìm
Quờ
quạng xác con trong căn nhà gạch vụn
Oanh
tạc vùng tình nghi
Con
nghe tiếng quay cuồng của vũ điệu về khuya
Từng
tràng cười ré lên như địa ngục
Những
tiếng cười xen vào tiếng nấc
Thằng
bé con lượm mẩu bánh mỳ rơi
Con
nghe tiếng cười quằn quại kêu la
Những
tràng súng vô nhân giữa lòng đô thị
Bắn
chết trẻ em, ông lão, bà già
Rồi
“bồi thường xứng đáng”
Câu
chuyện sẽ dần qua
Con
nghe giữa phố phường
Lựu
đạn cay và đá, chai độc thoại
Máu
đổ rồi sẽ thấy mặt anh em.
Con
đang nghe trái tim
Nổ
tung từng mảnh vụn
Máu
từng dòng im lìm
Máu
từng dòng phẫn nộ
Trên
bàn tay con đó
trên
giải đất khô cằn
trên
mặt mày khốn khổ
trên
cuộc sống lầm than
Mẹ
ơi, con của Mẹ
Chỉ
còn có trái tim
Sẽ
sống nhờ trái tim
Sẽ
chết nhờ trái tim
Là
tâm hồn con đó
Là
vần thơ con đây
Bài
học i tờ ngày xưa mẹ dạy
Con
viết thành lời đắng cay
Dòng
máu anh hùng cha con kháng Pháp
Con
luyện thành lời hăng say
Con
sẽ vót nhọn thơ thành chông
Xuyên
vào gan lũ giặc
Con
sẽ mài thơ như kiếm sắc
Chặt
đầu văn nghệ tay sai
Trả
thù cho cha, rửa hờn cho nước
Cho
con ngẩng đầu nhìn thẳng tương lai
Nếu
thơ con bất lực
Con
xin nguyện trọn đời
Dùng
chính quả tim mình thành trái phá
Sống
chết một lần thôi
Con
sẽ chết như những người đã chết
Và
những người đang chết.
Nhưng
trái tim con
Sẽ
đời đời bất diệt
Dầu
đã nổ tan tành
Dầu
đã khô máu hết
Vì
Mẹ ơi, con biết
Trái
tim con là thơ
Trái
tim con là rừng, là núi
Là
lúa ngô, là cam, là bưởi
Là
quá khứ, là tương lai
Là
khổ đau, là hạnh phúc
Là
đấu tranh, là bất khuất
Trái
tim là của con người
Viết
lịch sử mình trên mặt đất
Bằng
từng nét máu thắm tươi
Trần
Quang Long
(
Tiếng hát những người đi tới, Tập 1,
Hội
Sinh Viên sáng Tác,
Tổng
Hội Sinh Viên Sài Gòn, 1966-1967)
|