THI
CA KHÚC IX. ĐOÀN SỨ GIẢ ĐẾN THUYẾT PHỤC KHẨN CẦU ACHILLE
TÓM LƯỢC: Agamemnon
triệu cuộc họp, đề nghị các thủ lĩnh Hy Lạp, bỏ cuộc
vây thành. Diomède chống lại, mọi người đều đồng ý theo
Diomède. Bảy viên tướng trẻ xung phong canh phòng đồn lũy.
Nestor đề nghị làm nguôi cơn giận Achille, là tướng có thể
xoay chuyển tình thế trong lúc này. Vua Agamemnon hối lỗi, xin
trả lại nàng Briséis và nhiều tặng phẩm hậu hỉ và hứa
sẽ gã con gái cho Achille cùng bảy kinh thành làm của hồi
môn. Một đoàn sứ giả đến Achille gồm Ulysse, Phénix, Ajax
và hai vệ quan. Achille đang gảy đàn, hát bài ca hùng tráng
trận công thành Eétion, Patrocle lắng nghe. Achille mừng rỡ
gặp các bạn thân, đãi tiệc tự tay nướng thịt mời. No
nê, Ulysse ngỏ lời, Achille từ chối. Phénix là thầy và quân
sư Achille thuyết phục, gợi chuyện ngày thơ ấu, kể chuyện
tấm gương Méléagre xứ Étoiliens, trong trận chiến với Courètes,
giận mẹ bỏ cuộc chiến mặc quân địch vây thành, nhưng
đã nghe lời vợ là Cléopatre phân bày, lại khoát chiến bào
ra chiến trường, đánh thắng quân địch giải vây được
thành Calydon; nhưng Achille vẫn từ chối và tuyên bố sẵn
sàng ngày mai trở về quê hương. Ajax Lớn có họ hàng với
Achille bày tỏ nỗi thất vọng, Achille cho là Ajax nói đúng
nên chẳng giận hờn, và nói rằng dù Hector có đốt các chiến
thuyền khác trước thuyền Achille sẽ phải dừng tay. Phénix
ở lại với Achille. Đoàn sứ giả Ulysse dẫn đầu thất bại
trở về trình bày lời Achille, mọi người im lặng. Diomède
kích động lòng can trường các tướng.
Quân Troa cẩn mật
canh phòng, (5297)
An Kinh nao núng
toan chừng rút quân.
Nãn lòng các tướng
anh hùng,
Gió đêm nổi dậy
qua vùng biển ngư. (5300)
Gió qua Thạch Các
gìó ru,(Thrace)
Gió Bắc phong,
gió lại từ Tây khuê.(Borée, Zéphire)
Sóng đen vỗ nhịp
bờ khuya,
Sóng tung rong biển,
não nề tim gan.
An Trích lòng dạ
xốn xang,
Truyền cho thị
vệ triệu bàn quân trung.
Hội đồng Tướng
lĩnh quây quần,
An Gia Vương mắt
lệ tràn chứa chan.
Như nguồn suối,
lách lau buồn,
Tuôn trên tảng
đá vọng hồn tối tăm. (5310)
Thở dài vua mới
nói rằng :
Các bạn ơi
! đến Hội Đồng Đạt Liên,
Dớt không phù
hộ, đảo điên,
Tình hình nguy
khốn trận tiền thương đau.
Ngày xưa Thần
hứa gật đầu,
Cho ta phá được
thành hào Ý Long.
Chín năm tổn
thất quân binh,
Địch quân vẫn
mạnh, phá thành được đâu ?
Chúng còn hùng
mạnh dồi dào,
Chúng ta chẳng
có đường nào tiến công. (5320)
Chi bằng rút
hết cho xong,
Trở về đất
tổ cha ông chúng mình !
Mọi người nghe
nói lặng thinh,
Giây lâu, Đỗ
Mạnh hùng hồn quát lên:
An Trích, ngài
chớ nhát hèn,
Vì ngài ta đến
trận tiền đấu tranh.
Dớt ban vương
trượng điều quân,
Chỉ huy toàn
thể An Kinh chiến trường.
Thế mà ngài
chẳng anh hùng,
Mỗi khi nguy
khốn toan lòng rút lui. (5330)
Còn ai muốn
trốn theo ngài,
Lên thuyền thảm
bại về nơi quê nhà,
Chỉ mình Thế
Lộc và ta,(Sthénélos)
Chúng tôi quyết
hạ thành Troa đến cùng.
Vì ta được
sức các Thần,
Các Ngài giúp
sức kiêu hùng ta đây.
Lời Đỗ Mạnh
nói thẳng ngay,
Mọi người hừng
chí tiếp tay đồng tình,
Ninh Tô Vương,
Chiến Xa Công :
Ty Đê công tử,
anh hùng thanh niên. (5340)
Xông pha chiến
thắng trận tiền,
Cùng ngang độ
tuổi, ai hơn được tài.
Thẳng ngay trung
chính ai bì,
Dù lời nghịch
nhĩ với người cấp trên,
Ta xem người
tựa như con,
Lời ngay thẳng
thắng, thiệt hơn tỏ tường.
Bây giờ đêm
đã tối đen,
Hãy lo sữa soạn
buổi ăn cuối chiều,
Quân trai tráng
thủ lũy hào,
An Trích ngài
hãy thưởng khao binh hùng. (5350)
Trong kho còn
rượu tiếp lương,
Hãy khao thưởng
tướng chiến trường nhọc công.
Thưởng lời
trung chính luận bàn,
Những lời dũng
cảm hiên ngang anh hùng.
Kẻ thù đốt
lửa đầy đồng.
Cho quân canh
gác đề phòng tiến công.
Lời Vương lão
nói vừa xong,
Bảy viên tướng
trẻ xung phong canh phòng.
Thái Chí con Chiến
Xa Công,(Thrasymède)
Xếp đặt cẩn
mật điểm canh lũy thành. (5360)
Ấn Phổ, Y Án,
Mê Long,(Ascalaphos, Ialmenos, Mérion)
An Phan, Đối Phụng,
Kế Ông anh hùng. (Apharès, Deipyros, Créon)
Ly Cô Mạnh sức
như thần, (Lycomède)
Mỗi người lãnh
một trăm quân canh phòng.
Lửa to đốt mỗi
chặng thành.
Nội quân mang đến
chia phần thức ăn.
An Trích quy tụ
quần hùng,
Trại trung quân
thưởng khao danh tướng tài.
Sau khi buổi tiệc
no say.
Ninh Tô Vương lão
lời ngay luận bàn : (5370)
An Trích Nguyên
Soái Đại Vương,
Dớt ban vương
trượng, uy quyền làm vua,
Trận tiền thắng
bại hơn thua,
Dùng người
tài trí cho vừa lòng nhau.
Lòng tôi còn
một nỗi đau:
Khi ngài gieo
mối hận nào An Sinh.
Khi ngài ra lệnh
vệ quân,
Bắt nàng Băng
Tuyết mỹ nhân đem về, (Briséis)
Tôi từng phân
giải mọi bề,
Ngài, lòng kiêu
ngạo chẳng hề giảm suy. (5380)
An Sinh tài sức
ai bì,
Cả thần thánh
cũng nể vì tài năng.
Ngài làm sỉ
nhục tiếng danh,
Chia cho rồi
lại dành phần giai nhân.
Giờ đây cuộc
chiến khó khăn,
Chỉ An Sinh mới
chuyển vần mối nguy.
Bây giờ ăn
nói sao đây ?
Lời ngon dịu
ngọt ra tay anh hùng.
Tham gia cuộc
chiến đấu chung,
Cứu cơ đồ
thoát khỏi vòng nguy nan. (5390)
An Gia Vương hổ
thẹn rằng :
Lão Vương nói
đúng, tôi lòng ăn năn,
Trót vì kiêu
ngạo lỗi lầm,
Gây bao bất
mãn trong lòng tướng quân,
Thần Vương
yêu mến An Sinh,
Không An Sinh
khó thành công chiến trường.
Vì tôi nóng
nẩy bất công,
Cho nên gieo mối
hận lòng đớn đau.
Giờ đây tôi
muốn làm sao,
Vật quà hậu
hỉ cho nhau vui lòng. (5400)
Bảy chân bình
rượu bằng đồng,*
Và trao mười
lượng vàng ròng thưởng công.
Hai mươi nồi
nấu lửa hồng,
Mười hai ngựa
chiến lẫy lừng cuộc đua.
Bảy thị tỳ
giỏi thêu thùa,
Sắc tài toàn
vẹn đủ nghề công dung.
Nàng Lệ Biên
đẹp vô cùng.(Lesbiennes)*
Lệ Bối thắng
trận, An Sinh mang về. (Lesbos)
Trả nàng Băng
Tuyết hầu kề,
Với nàng tôi
có lời thề trắng trong. (5410)
Tôi chưa hề
bước đến phòng,
Chưa hề bắt
ép giao hoan với nàng.
Đó là quà tặng
trao liền,
Mai đây nếu
chiếm kinh thành vua Biam.
An Sinh muốn
lấy vàng đồng,
Bao nhiêu chất
hết xuống thuyền tùy nghi,
Hai mươi nỹ
nữ xinh tươi,
Mặc tình chọn
lựa mang đi xuống thuyền,
Mai về Đạt
Quốc An Kinh (Argos achéenne)*
An Sinh trọng
đãi, làm con rể nhà. (5420)
Ngang hàng Anh Tuấn
con ta (Oreste),
Ta ba con gái tuổi
vừa cập kê,
Hoàng Cúc, Loan
Bích, Anh Khuê (Chrysothémis, Laodice, Iphianasse)
Ưng ai ta gã mang
về quê hương,
Ta cho : trai, ngọc,
bạc, vàng,
Hồi môn của
cải nhất trên cõi đời.
Tặng cho bảy
kinh thành vui,
Kiệt Đà, Ngưng
Bích đẹp tươi phố phường. (Cardamulè, Enopès)
Ý Lê cây cỏ
tốt tường (Irè)
Phê Thiết thánh
tích, đồng vườn An Thê. (Phérès, Anthée)(5430)
Ái, Pha nho trái
đồng quê,(Aipéa, Pédasos)
Bảy kinh thành
lớn gần kề Phi Lô (Pylos).
Dân giàu gia
súc cừu bò,
Thuế thu thừa
thải ấm no mọi nhà,
Vương quyền
cai trị thái hòa,
Toàn dân kính
phục xem vua như thần.
Vật quà sám
hối lỗi lầm,
Mà ta phần lỗi
phật lòng tướng quân.
An Sinh nghĩ lại
cho rằng,
Chỉ thần An
Thiết Chiến Tranh mặt dày, (5440)
Mới không có
thể chuyển lay,
Người trần
thù ghét đắng cay bạo tàn,
Còn ta vua của
tướng quân,
Ăn năn nhận
hết lỗi lầm xảy ra !
Ninh Tô, thương
cảm xót xa :
Đại Vương
An Trích biết ta biết người,
Sẵn sàng nhận
hết lỗi rồi,
Bề trên nhận
lỗi, giải lời oán ân.
Quà trao hậu
hỉ chân tình,
Mong hoàng tử
sẽ nguôi lòng oán than. (5450)
Giờ đây nên
lập sứ đoàn,
Chọn người
thân thiết An Sinh tặng quà.
Ngỏ lời vua
đã thiết tha,
Lời hay thuyết
phục tướng nhà ra quân.
Tôi xin tiến
cử sứ đoàn :
Bàn Phượng,
thầy bạn thiết thân cầm đầu; (Phénix)
An Bắc (Lớn)
thân tộc cùng nhau,
Uy Lĩnh ăn nói,
trí mưu biệt tài.
Quan vệ tiến
cử hai người,
Ô Đông, Âu
Bạt khiến sai quân hầu.(Odios,Eurybate) (5460)
Bây giờ mang
nước, chậu thau,
Rửa tay, mặc
niệm khẩn cầu Thần Vương,
Xin Ngài phù
hộ xót thương.
Lời truyền quan
vệ vội vàng đi nhanh,
Mang vò nước rửa
tay chân,
Mang bình rượu
rót tế thần hiển linh.
Cầu Thần xong
uống cạn chung,
Sứ đoàn vội
bước nhanh chân lên đường.
Ninh Tô nháy mắt
như thầm,
Nói cùng Uy Lĩnh
hoàn thành ước mong. (5470)
Đoàn người dọc
bến thuyền đồng,
Đến đầu bến
đóng binh thuyền Nguyệt Đông (Mirmidons),
An Sinh đang gảy
cung cầm,
Hát lời hùng tráng
trận thành Âu Thông. (Eétion)
Thanh tao đàn chạm
kim ngân,
Lòng chàng theo
tiếng cung cầm lên cao.
Bài ca tráng sĩ
anh hào,
Ban Tuấn trước
mặt hồn vào cõi xa. (Patrocle)
Chàng vừa chấm
dứt lời ca,
Sứ đoàn thuyết
phục cũng vừa đến nơi. (5480)
Uy Lĩnh tiến trước
mọi người,
An Sinh đứng dậy
lòng vui hỏi mừng.
Tay đàn còn dỡ
dang cung,
Ban Tuấn trông
thấy cũng cùng đứng theo.
Hỏi rằng: Lâu
mới gặp nhau,
Hẳn là có chuyện
cần nào đây thôi.
Dù cho cơn giận
chưa nguôi,
Các bạn thân
thiết của tôi, nhất đời.
Nói rồi mời đến
ghế dài,
Trải lên thảm
tím, bảo người bạn thân : (5490)
Ban Tuấn mang
lấy rượu ngon,
Đãi các bằng
hữu ta hằng mến yêu.
Nói rồi dọn tiệc
cùng nhau,
Sườn heo, dê béo,
lưng cừu ướp thơm.
Ban Tuấn đốt
lửa vừa tàn,
An Sinh tự nướng
và mang thịt mời,
Cầu Thần rồi
đến tiệc vui.
No nê Uy Lĩnh ngỏ
lời An Sinh :
Cám ơn buổi
tiệc chân tình,
Tự tay hoàng
tử đãi đằng anh em. (5500)
Tiệc vui nào
có gì hơn,
Mà lòng nặng
nỗi sống còn âu lo.
Quân ta đang
lúc nguy cơ,
Hải Tô tiến
sát đánh vô lũy hào.
Đêm nay lửa
địch như sao,
Dớt tung sấm
chớp, điềm nào chẳng hay.
E rằng trận
tuyến mai đây,
Địch còn tiến
đánh đốt ngay chiến thuyền.
Hải Tô kiêu
ngạo trận tiền,
Quân ta e chẳng
còn đường tháo lui. (5510)
Ngại rằng số
phận ngậm ngùi,
An Kinh thảm
bại xa nơi quê nhà.
Tướng quân
hãy nghĩ gần xa,
Ra tay cứu giúp
quân ta lúc này.
An Kinh thảm
bại hôm nay,
Tướng quân
không thể sống thay bao người.
Đến khi hối
hận đã rồi,
Chẳng còn ai
nữa trên đời bạn thân.
Quang vinh tủi
nhục chia phần,
Tướng quân
nỡ đứng một mình mà vui ? (5520)
Vua Phê Lê phó
thác người, (Pélée)
Giúp An Gia, sứ
mệnh lời chẳng quên.
Quán Trí, Hạ
Cơ ban ơn,
Tài năng hùng
dũng kiên cường đấu tranh.
Con tim khí khái
ai bằng,
Hãy luôn gìn
giữ tấm lòng kiên trinh.
Chớ nên để
nỗi bất bình,
Cội nguồn thảm
hại sự tình tang thương.
Hãy vì danh dự
An Kinh,
Trẻ gíà yêu
mến quang vinh anh hùng. (5530)
Lời cha dặn
buổi xuất quân,
Tướng quân
còn nhớ nỡ đành quên sao !
Chưa nguôi cơn
giận hôm nào,
Cho lòng ta mãi
đớn đau nhọc nhằn.
An Gia Vương
hối hận lòng,
Giao cho sứ mệnh
tỏ cùng Tướng quân.
Tặng cho bảy
vạc ba chân,
Mười lạng
vàng, số nồi đồng hai mươi,
Mười hai ngựa
chiến tinh khôi,
Bảy thị tỳ
khéo vẽ vời thêu đan, (5540)
Người Lệ Biên
buổi công thành,
Tướng quân
chiến thắng quang vinh mang về.
Và nàng Băng
Tuyết hầu kề,
Nhà vua xin trả
lại về Tướng quân,
Nhà vua long trọng
thề rằng,
Chưa từng bước
đến hợp hoan với nàng.
Tặng phần mang
đến ngay liền,
Hứa rằng chiến
thắng kinh thành vua Biam,
Thưởng công
chiến trận anh hùng,
Tướng quân
mang hết xuống thuyền tùy nghi. (5550)
Giai nhân mỹ
nữ hai mươi,
Tự tay chọn
lựa chẳng ai tranh phần.
Chỉ kém Hạ
Lan giai nhân,
Hẹn rằng về
với kinh thành quê hương.
Vinh quang danh
tướng anh hùng,
Ngang hàng Anh
Tuấn như con triều đình.(Oreste)
Ba nàng công
chúa đẹp xinh:
Hoàng, Loan, Anh
tuổi kết hôn lấy chồng.*
Ưng ai vua sẽ
gả liền,
Mang về cung
điện kinh thành quê hương. (5560)
Tặng phần hậu
hĩ hồi môn,
Cắt chia cho
bảy kinh thành đông vui.
Kề Phi Lô đất
tốt tươi,
Đất giàu dân
mạnh chăn nuôi cừu bò.
Đầy đồng
xanh tốt vườn nho,
Nhân dân kính
phục ơn Vua như Thần.
Dưới Vương
trượng của Tướng quân,
Nhân dân giàu
có góp phần thuế vua.
Gọi là chuộc
lỗi lầm kia,
Tướng quân
còn giận vẫn chưa nguôi hờn. (5570)
Hãy thương binh
tướng An Kinh,
Trong cơn nguy
khốn, hãy tìm giúp nhau,
Người người
kính phục ơn sâu,
Vinh danh cao cả
dài lâu như Thần.
Hải Tô xông
trận tiến công.
Sẽ còn tiến
đánh đến gần Tướng quân,
Chẳng ai cản
nỗi bước chân,
Sẽ còn đốt
cháy thuyền thành chúng ta.
An Sinh Phi Túc lơi
là :
Tướng quân
Uy Lĩnh vốn đa trí tài, (5580)
Tôi xin nói thẳng
với ngài,
Điều tôi nói
trước một lời thẳng ngay.
Dù An Trích có
đến đây,
Cũng không thuyết
phục tôi thay đổi lời.
Tính tôi ghét
nói nước đôi,
Dối lời, mang
xuống Dạ Đài lòng ngay.
Tôi từng chiến
đấu gian nguy,
Xông pha đánh
địch chẳng suy suyển lòng.
Đến khi chiến
phẩm định công,
Kẻ nhát lười,
kẻ anh hùng đồng cân. (5590)
Mọi người
sống chết như cùng,
Kẻ chẳng làm,
kẻ tranh hùng như nhau.
Tôi luôn xông
trận hàng đầu,
Như con chim mẹ
cơ cầu chỡ che,
Nuôi con thơ
mang mồi về,
Quản chi khó
nhọc, chẳng nề gian nan.
Tôi từng gian
khổ đấu tranh,
Những đêm không
ngủ, ngày tanh máu hồng.
Cũng không ngừng
nghỉ chiến trường,
Vì người tranh
đấu, mang phần giai nhân. (5600)
Tôi từng hạ
mười hai thành,
Bằng đoàn thuyền
chiến lẫy lừng biển xanh,
Đường bộ
hạ mười một thành,
Trô Án trù phú
vô vàn chiến công. (Troade)
Dâng cả An Gia
Đại Vương:
Chia công chút
ít giữ mình phần to.
Tướng vương
chia đủ cừu bò,
Riêng phần tôi
thưởng công cho một nàng.
Cũng dành lấy
lại ơn ban,
Mang về mây
gió truy hoan cho đành. (5610)
Vì ai tôi phải
đấu tranh,
Vì Hạ Lan mái
tóc xanh diễm kiều,
Gian nan vì một
người yêu,
Còn tôi xông
xáo thân liều cho ai ?
Người tôi yêu
lại cướp đi,
Dối lừa gian
trá, nói gì nữa đây ?
Uy Lĩnh ơi, một
lời này,
Vua đà lo liệu
gian nguy chiến thuyền,
Cho đào hào
cho dựng tường,
Hào sâu, cọc
nhọn, chẳng cần gì tôi. (5620)
Chống Hải Tô
đủ sức rồi,
Khi tôi xuất
trận, hắn nơi cung đình,
Chẳng ra khỏi
cổng Khuê thành (Scée).
Nơi cây sồi
hắn một lần thoát nguy.
Ngọn lao tôi
phóng nhanh bay,
Làm cho hắn
sợ ra tay đối đầu.
Giờ tôi chẳng
đánh hắn đâu,
Ngày mai tôi
sẽ lễ cầu Thần Vương,
Cùng các Thần
cõi Thiên Sơn,
Thuyền tôi ra
biển thong dong trở về. (5630)
Nếu Thần cho
gió thuận hòa,
Trong hai ngày
sẽ về quê hương mình.
Phi Thành giàu
có no lành, (Phthie)
Chẳng cần điên
đảo đấu tranh làm gì !
Vàng, bạc, đồng,
sắt mà chi,
Bao nhiêu mỹ
nữ thắt đai diễm kiều,
Chia phần nhỏ
mọn bấy nhiêu,
Cũng giành giật
lấy ai liều mà chi ?
Của An Gia mang
về đi,
Tôi không dám
nhận từ khi bị lừa. (5640)
Cho rồi cướp
lại như Vua,
Tôi không dám
đụng vật quà tóc tơ.
Dù Vua ban tặng
bây giờ,
Mười lần,
hai chục lần cho cũng từ.
Dù quà như cát
sông thu,
Cũng không cảm
động, tôi như chai lỳ.
Con Vua tôi chẳng
cưới đâu,
Dù cho nhan sắc
diễm kiều thế nao
Dù như Vệ Nữ
thân đào,
Cũng không xúc
động xuyến xao tấc lòng. (5650)
Dù như Quán
Trí tài năng,
Lòng tôi chẳng
muốn cưới nàng mà chi !
An Kinh dũng tướng
thiếu gì,
Chọn làm phò
mã, sức tài hơn tôi.
Nhờ Thần tôi
trở về rồi,
Cung Phê Lê sẽ
chọn người kết hôn.
Hy Lạc biết
mấy công nương. (Hellias)
Phi Thành quý
tộc, cháu con công thần.
Người tôi yêu
làm vợ hiền,
Gia tài giàu
có, ngai vàng cha ông. (5660)
Với tôi chẳng
có chi bằng,
Sống còn hơn
cả bạc vàng thế gian.
Ý Long hùng mạnh
giàu sang,
Trước khi ta
đến vây thành tiến công.
Bò cừu no béo
đầy đồng,
Vạc ba chân,
ngựa hồng hoang thiếu gì.
Cha tôi hứa
hẹn mà chi,
Tôi vào chinh
chiến, ích gì, đảo điên.
Mẹ tôi Thê
Túc Nữ Thần,
Tiên tri điều
sẽ chẳng lành cho tôi. (5670)
Đời tôi sẽ
ngắn ngủi thôi,
Khi quang vinh
với đất trời thành Troa.
Nếu tôi về
với quê nhà,
Cuộc đời phúc
lộc thái hòa dài lâu.
Mẹ tôi khuyên
nhủ trước sau,
Trở về nơi
chốn đất màu cha ông.
Dù cho phá được
Ý Long,
Đời tôi số
mệnh chịu phần đau thương.
Số phần đã
định, Thần Vương,
Sống còn Dớt
đã tỏ tường phúc ân. (5680)
Hãy về trình
với Hội Đồng,
Lời tôi tỏ
rõ với cùng Tướng quân.
Chẳng còn có
cách nào hơn,
Điều quân bảo
vệ chiến thuyền đấu tranh.
Phần tôi chẳng
đổi hận lòng,
Bàn Phượng
có muốn về cùng với tôi.
Ở lại đây,
đêm nay thôi,
Tôi không ép
buộc một lời với ai.
Mọi người câm
lặng bồi hồi,
An Sinh khí khái,
một hơi chối từ. (5690)
Bàn Phượng nhỏ
lệ u sầu,*
Lo toàn quân ngại
nguy cơ chiến thuyền :
An Sinh dũng tướng
anh hùng,
Nếu con nhất
quyết mặc tình bỏ đi.
Mặc bao thuyền
chiến gian nguy,
Lòng con vướng
mãi hận này trong tim.
Làm sao lời
dặn cha con,
Vua trao sứ mệnh
bước đường ra quân,
Giúp vua An Gia
Đại Vương,
Ngày đi con tuổi
chưa tròn thanh xuân. (5700)
Còn chưa kinh
nghiệm chiến tranh,
Chưa biết ăn
nói Quân Trung Hội Đồng.
Vua cha giao ta
giúp con,
Giúp con ăn nói,
điều hành ba quân.
Ta không ở lại
một mình,
Xa con, sứ mệnh
Vua dành cho ta.
Dù cho Thần
có hiện ra,
Cho ta xóa hết
tuổi già sớm hôm.
Cho ta trở lại
thanh xuân,
Như con khí khái
yêu thương một lòng. (5710)
Về Hy Lạc xứ
mỹ nhân,(Hellade)
Trốn cha cơn
giận, mối tình trái ngang.
Cha An Minh Tô
tướng công, (Amyntor)
Muốn nàng thiếu
nữ tóc vàng thứ phi,
Mặc dù chống
đối, mẹ tôi,
Mặc nàng từ
chối những lời yêu đương.
Quỳ bên tôi,
nàng van lơn,
Yêu tôi nàng
muốn đẹp duyên đá vàng.
Lòng nàng chẳng
muốn trái ngang,
Làm thân thứ
thiếp sánh cùng lão ông. (5720)
Nàng yêu tôi,
đã hiến thân,
Cha tôi giận
dữ, từ con vì tình,
Thần nào gieo
nỗi bất bình,
Lời nguyền
ác Bạch Lê Phong, Dạ Đài .(Perséphone, Hadès)*
Tôi đà toan
rút gươm dài,
Nhưng thần linh
đã kịp thời cản ngăn.
Nếu không nhơ
nhớp sử xanh,
Tên tôi mang
nặng tội hình giết cha,
Lòng tôi muốn
trốn đi ra,
Bỏ lâu đài
bỏ cửa nhà người thân. (5730)
Mẹ và quyến
thuộc cản ngăn,
Tiệc vui trò
lạ đãi đằng sớm hôm.
Chín ngày canh
giữ giải buồn,
Một đêm tôi
đã trèo tường trốn đi,
Qua vùng Hy Lạc
ngựa phi,
Đến Phi Thành
đất màu đầy cừu dê.
Xin yết kiến
vua Phê Lê,
Nhà vua tử tế
vỗ về thương yêu.
Xem như con ruột
nuông chiều,
Phong cho mãnh
đất địa đầu trị dân. (5740)
Đô Lộc cai
trị an lành,(Dolopes)
Thuở tôi trạc
tuổi An Sinh bây giờ.
Ngày ấy, con
hãy còn thơ,
Bế ngồi đầu
gối vui đùa thương yêu.
Miếng ăn cắt
thịt chia đều,
Rượu vang con
cũng muốn liều như ai,
Nếm vào phun
ướt áo dài,
Cùng cười sặc
sụa lại đòi đùa vui.
Đời ta chẳng
có con trai,
Thương con dìu
dắt nên người hùng anh. (5750)
Con khôn lớn
đẹp như thần,
Tâm hồn cao
thượng, trắng trong cõi đời.
Thể nào sống
chết mặc ai,
Thần cho sức
mạnh, tiếng đời nhục vinh.
Các Thần uy
vũ ai bằng,
Ban cho đạo
đức tiếng danh an bài.
Con người khi
phạm lỗi rồi,
Hương hoa, rượu,
thịt mỡ chài cầu xin.
Thần Nguyện
Cầu, con Thần Vương,
Thọt chân, mắt
lé da nhăn tồi tàn. (5760)
Chạy theo chân
Thần Lỗi Lầm,
Con người sám
hối, ăn năn việc làm.
Lỗi Lầm tráng
kiện chạy nhanh,
Mau hơn tất
cả bước chân trong đời.
Làm đau buồn
kiếp con người.
Nguyện Cầu
chữa nỗi đau đời phía sau.
Người kính
trọng Thần Nguyện Cầu,
Thì Thần xóa
giận, nhiệm mầu chỡ che.
Người chối
từ chẳng lắng nghe,
Thì Thần Lầm
Lẫn kết phe, kéo bè. (5770)
Làm cho đau đớn
ê chề,
Làm cho tội
lỗi, não nề đau thương.
An Sinh suy nghĩ
hỡi con !
Tâm hồn cao
thượng, Thần Vương nguyện cầu,
Cho con trí tuệ
cao sâu,
Nguôi hờn hiện
tại tránh sầu mai sau.
An Trích nhận
lỗi lầm nào,
Đã gây bao nỗi
đớn đau bất bình,
Xin đền bù
những lỗi lầm,
Để con nguôi
nỗi hận tình hôm nao. (5780)
Gửi sứ giả,
bạn tâm giao,
Những người
quý trọng thanh cao chân tình.
Xin con nguôi
giận trong lòng,
Giúp An Kinh thoát
qua cơn hiểm nghèo.
Chớ vì lầm
lỡ bấy nhiêu,
Làm cho đại
cuộc chịu nhiều đau thương.
Bao anh hùng gương
sử xanh,
Nghe lời thành
khẩn, tiếng danh để đời.
Nguôi đi cơn
giận nhất thời,
Rồi tôi sẽ
kể chuyện người hùng anh. (5790)
Quy Thiết, Tinh
Liên chiến tranh, (Courètes, Etoiliens)
Quy Thiết xâm
lấn kinh thành Ca Đông. (Calydon)
Chiến tranh vì
một nguyên nhân,
Thần Đạt Thế
Mỹ giận căm ngai vàng, (Artémis)*
Tà Ly tế lễ
mùa màng,(Thalysies)*
Cỗ bàn cúng
đủ các Thần Thiên Sơn,
Mà quên ái nữ
Thần Vương.
Nữ Thần săn
bắn sai con lợn rừng,
Vùng Ốc Nê
phá tan tành, (Oenée)
Cây cao trốc
gốc, hoa đồng nát tan. (5800)
Hoang tàn cây
trái mùa màng,
Mai Lân hoàng
tử mời hàng thợ săn, (Méléagre)
Cuộc săn đuổi
thú khắp vùng,
Bao tay tuấn
kiệt, heo rừng phanh thây,
Ất Ta Lăng bắn
nhanh tay,(Atalante)*
Mai Lân tiến
đến đâm ngay lao dài.
Các anh hùng
khác đâm bồi,
Nữ Thần tức
giận lũ người giết heo,
Gây nên tranh
chấp công lao,
Quanh đầu, da
thú ồn ào cuộc tranh. (5810)
Mai Lân đã giết
cậu mình,
Vì ông vu cáo,
bôi danh dự nàng.
Ất Lăng, bắn
giỏi, chạy nhanh,
Chuyện từ bé
xé ra thành chiến tranh.
Quy Thiết tuyên
chiến công thành,
Mai Lân chiến
đấu, lẫy lừng chiến công.
Đang khi chiến
đấu được tin,
An Thê, người
mẹ đau lòng xót thương. (Althée)
Cầu Thần Báo
Oán giết con báo thù, (Erinys) (5820)
Trước Bạch
Lê Phong gối đầu (Perséphone, Hadès)
Thẳng tay trừng
trị, chẳng cầu con trai,
Mai Lân nổi
giận đắng cay,
Bỏ luôn cuộc
chiến, về ngay cung mình,
Trước nàng
Lệ Bạch thở than, (Cléopâtre)
Mặc cho cục
diện chiến trường bại vong.
Địch quân ào
ạt bên thành,
Ngữa nghiêng
cuộc chiến đau thương kinh kỳ.
Quần thần bô
lão cử đi,
Tăng lữ, quý
tộc ngõ lời cầu xin: (5830)
Chàng ra bảo
vệ kinh thành,
Hứa quà hậu
hỉ đất phong hoa màu,
Năm mươi mẫu
đất vườn nho,
Mai Lân chẳng
muốn đất nào thưởng công.
Vua cha Ân Nê
thân hành (Oenée)
Khẩn cầu đứng
trước cửa phòng kín bưng,
Các em gái mẹ
cầu xin,
Chàng càng chẳng
tiếp giận hờn chẳng ra,
Đợi quân thù
địch đến nhà,
Đốt kinh thành
phá cửa là mới nguôi. (5840)
Nàng Lệ Bạch
thiết tha lời :
Chàng ơi, hãy
bớt giận thôi làm lành,
Lẽ nào chàng
nỡ để đành,
Kinh thành đốt
cháy tan tành bụi tro,
Lẽ nào chàng
chẳng âu lo,
Gia đình thân
thích thành nô lệ đành.
Ca Đông bất
hạnh toàn dân,
Có cha, có mẹ,
vợ thân yêu chàng,
Nếu không chết
dưới lao tên,
Cũng đành nhục
nhã kiếp thân nô tỳ. (5850)
Nỗi hờn dai
dẵng hôm nay,
Làm chàng mất
cả lòng này khôn ngoan.
Linh hồn chiến
sĩ chết oan,
Muôn đời sẽ
giữ mối hờn thiên thu.
Trước Thần
Âm Phủ hận sầu :
Vì Mai Lân đã
nuôi câu giận hờn,
Vì mẹ bỏ cuộc
giao tranh,
Nên chúng tôi
mới lìa trần tiếc thương.
Nhưng chàng còn
có thoát chăng ?
Số phần nhục
nhã làm thân tội đồ ? (5860)
Hay trong khói
lửa thành đô,
Đường lao mũi
kiếm, hồn vô cõi nào ?
Nghe lời vợ
nói xót đau,
Tỉnh hồn, khoát
áo chiến bào, lao khiên,
Xông pha nơi
chốn chiến trường,
Quân Tinh Liên
thấy tướng mừng xung phong.
Khí thần dũng
mãnh như hùm,
Giải vây được
cả kinh thành Ca Đông.
An Sinh ơi, tấm
gương lành,
Hãy nên sáng
suốt tinh thần xông pha. (5870)
Chớ nên mặc
lũ yêu ma,
Nguy cơ to lớn
lửa sa chiến thuyền.
An Kinh kính phục
như thần,
Nếu con trách
nhiệm, khốn cùng cứu nguy.
An Sinh Phi Túc lời
ngay :
Già Bàn Phượng
hỡi, con đây chẳng cần,
Thần Vương
định đoạt số phần,
Giữ con ở cạnh
chiến thuyền mũi cong,
Vì còn mối
hận trong lòng,
Vì đầu gối
chẳng mỏi mòn cầu xin. (5880)
Cho An Trê một
chiến công,(Atrée Agamemnon)
Già ơi ! thương
ghét một lòng đều nhau.
Thương con, già
ở lại đây,
Giường êm bên
cạnh đợi ngày hôm mai.
Ta còn nói chuyện
tương lai,
Trở về hay
ở với người ra sao.
Còn các bạn
khác trình tâu,
Cho An Trê biết
tôi câu trả lời.
Quay sang Ban Tuấn
mắt cười, (Patrocle)
Trải cho Bàn
Phượng nằm nơi dinh đường. (5890)
An Bắc quay nói
bạn rằng :
Uy Lĩnh, mục
đích đã không hoàn thành,
Hãy mau về trả
lời nhanh,
Bao người mong
đợi dù tin chẳng lành.
An Sinh kiêu ngạo
mặc tình,
Bao nhiêu danh
dự đợi mong ích gì.
Lòng đầy tàn
nhẫn xá chi,
Ra tay giúp đỡ
cứu nguy bạn bè.
Một người
cũng chẳng chở che,
Tấm lòng ích
kỷ chẳng hề vì ai ! (5900)
Một mỹ nhân,
xem như trời,
Đền bù cho
bảy, vốn lời biết bao,
Còn bao báu vật
tặng trao,
Xem ra đối xử
anh hào nào hơn.
An Sinh chẳng giận,
chẳng hờn:
An Bắc anh hỡi,
chẳng buồn trách anh.
Lời anh đúng
với sự tình,
Riêng tôi không
muốn tiếng danh chẳng còn.
An Trích đối
xử xem thường,
Trước ba quân
chẳng nể nang mặt mày. (5910)
Hãy về gặp
trả lời ngay,
Tôi không lo
ngại trận này máu tuôn,
Hải Tô có đốt
chiến thuyền,
Trước dinh tôi,
chắc phải dừng tay ngay.
Sứ đoàn lần
cuối nâng ly,
Uy Lĩnh ra trước,
dẫn đi đọc thuyền,
Ban Tuấn ra lệnh
vệ quân,
Trải cho Bàn Phượng
tấm chăn da cừu.
Chăn bông vải
lụa hoa thêu,
Cụ già nằm xuống
lòng nhiều âu lo.
Mong bình minh sáng
đợi chờ,
An Sinh nằm ngủ
vật vờ gian trong.
Bên Đỗ Mai Lan
giai nhân, (Diomèlè)
Nương tử Phượng
Bối, từ thành Lệ Bô. (Phorbos, Lesbos)
Ban Tuấn với một
tiểu thơ,
Nàng Ý Phi, trận
Sĩ Cơ mang về. (Iphis, Scyros)
Sứ đoàn về trại
não nề,
Hai hàng vương
tướng gần kề hỏi han,
Vua An Gia hỏi trước
tiên:
Thế nào Uy Lĩnh,
được không sứ đoàn. (5930)
An Sinh giúp trận
cứu thuyền,
Hay là từ chối,
giận hờn chẳng nguôi.
Buồn rầu Uy Lĩnh
trả lời :
Đại Vương,
hắn chẳng chưa vơi giận hờn.
Bảo rằng cứu
lấy một mình,
Bao nhiêu dũng
tướng anh hùng An Kinh.
Hắn còn hăm
đến bình minh,
Kéo thuyền ra
biển rút quân trở về.
Hắn còn khuyên
nhủ chẳng nề,
Thành Troa kiên
cố chẳng bề hạ đâu. (5940)
Ấy lời hắn
bảo về tâu,
Bảo tôi, An
Bắc, hai hầu vệ nhân,
Riêng già Bàn
Phượng tình thân,
Ngủ lại dinh
trại, bình minh mai về.
Mọi người câm
lặng như tờ,
Cuối cùng Đỗ
Mạnh chẳng chờ đứng lên :
Vinh quang An Trích
Đại Vương,
Chẳng còn cần,
cứ mặc tình An Sinh.
Lòng hắn kiêu
ngạo đã đành,
Càng cầu, càng
khẩn, hắn càng làm cao. (5950)
Bây giờ mặc
kệ hắn nào,
Ở đi, hắn
muốn làm sao mặc tình.
Bây giờ ta hãy
dưỡng quân,
Nghỉ ngơi, canh
gác đợi bình minh lên.
Chiến xa kỵ
mã sẵn sàng,
Hàng đầu chiến
đấu, trận tiền phản công.
Mọi người đồng
ý lui chân,
Ai về trại nấy
an lòng nghỉ ngơi. (5958)
Kỳ tới : Thi ca
khúc X Diomède,Ulysse đột kích quân địch.
Bắt Dolon và giết
Rhésos (câu 5959 đến 6384)
bản dịch thơ lục
bát Nhất Uyên Phạm Trọng Chánh (năm 2007-2011, nhuận sắc
2016)
Chú thích:
Chân bình: trépied,
dùng để đặt các bình rượu amphores đáy nhọn.
Lesbiennes: phụ nữ
đảo Lesbos, ngày nay chỉ phụ nữ đồng tính luyến ái.
Ba cô con gái vua
Agamemnon tên; Chrysothémis (Hoàng Cúc) Laodice hay Électre (Loan
Bích). Iphianase (Anh Khuê), con trai là Oreste (Anh Tuấn)
Argos d’Achaie là
vùng Péléponnèse khác với Argos Pélasgique là vùng Thessalie
Câu 5558: Hoàng ,
Loan , Anh, tuổi kết hôn lấy chồng. Câu này tạo nên cuộc
tranh luận vì có người cho rằng Iphianassa là Iphigénie đã
hiến tế cho Nữ Thần Artémis. Sophocle cho là một người khác,
hay là Homère không biết đến huyền thoại cuộc hiến tế
Iphigénie.
Câu 5691 Khi ra quân
đánh thành Troie, Achille chưa đến hai mươi tuổi. vua Pélée
giao cho Phénix làm quân sư giúp Achille. Việc này gây ra nhiều
tranh cải vì là năm sau, khi Achille tử trận con trai lại ra
trận thay cha. Mẹ Achille cải trang chàng thành con gái, dấu
với các công chúa. Achille có con lúc 14 tuổi, khi đi đánh
thành Troie chàng 20 tuổi, thì mười năm sau con trai 16 tuổi
có thể ra trận. Achille tử trận lúc 30 tuổi.
Câu 5724 Perséphone
là vợ thần Hadès cai trị cõi Âm Phủ.
Câu 5759 Đoạn thơ
Thần Nguyện cầu và Thần Lầm Lẫn rất nổi tiếng được
Volitaire dịch thành thơ trong Tự Điển Triết Học, mục Épopée.
Câu 5795. Thalysies:
Tế lễ đầu vụ thu hoạch mùa màng
Artémis còn gọi
là Diane: Nữ Thần Săn bắn
5805. Phénix không
nói đến nguyên nhân cuộc chiến, Méléagre định công trao
cho Atalante, nữ thợ săn có tài chạy nhanh, bắn phát đầu
tiên trúng heo rừng, chiếc đầu heo, vinh dự cao nhất, nhưng
người cậu Méléagre giật lại, xúc phạm Atalante, vu cáo chàng
thiên vị, chàng điên tiết giết người cậu, gây nên cuộc
chiến.
|