Trở về
thấy mình. . . như sương
 
 Di cảo còn lại
Quách Giao
Trong tập hồi ký Nụ Hôn Đầu nơi Chương 33 Tái Bút Lê Triều Phương đã viết:

Ngay sau khi chấm dức thiên hồi ký này, tôi nhận được một tin vui bất ngờ: Thanh Trúc quyết định bỏ tất cả sự nghiệp và danh vọng đã xây dựng từ hơn 30 năm qua tại CHLB Đức để về sống chung và săn sóc tôi tại Việt Nam. Tôi vô cùng xúc động và hạnh phúc. Chân thành biết ơn Thanh Trúc như đã biết ơn trong những ngày lận đận trên đoạn đường tha phương đầy chông gai và gian khổ trên xứ người.

Sự chăm sóc tận tụy và chân tình của Thanh Trúc khiến cho chúng tôi nhiều khi ngồi riêng cùng nhau Lê Triều Phương đã vui vẻ nguyện là sẽ có dịp viết một thiên ký sự có đề tài là: Cảm Ơn Vợ. Tuy nhiên bệnh tình càng ngày càng nặng nên Lê Triều Phương không thể thực hiện lời nguyện kia vậy. Khi biên tập Thơ Lê Triều Phương tôi chưa đọc được những bài thơ sau đây:

Những vần thơ thương tặng hiền nội

Bình minh. Gió thổi nhẹ ráng hồng bay rực rỡ chân mây. Cỏ mịn như nhung xanh mướt lòng vườn. Những cánh hoa sứ phủ một lớp phấn mịn màng. Hình ảnh những cánh sứ ngày xưa bên cạnh nhà khách quốc tế của Trường Đại học Nông nghiệp I tại Gia Lâm, Hà Nội bỗng hiện về ảo diệu trong lòng tôi. Cũng lá lục đong đưa theo tiếng sẻ hát reo. Cũng ánh vàng càng rực rỡ lộng sâu tươi thắm lòng hoa. Thời gian không còn nữa:

Đong đưa hồn lá lục
Đọng ngọc tiếng chim vang
Nắng nở xoè cánh sứ
Lòng sâu lộng ánh vàng.

Mắt chỉ gặp toàn ráng mây, lá hoa, màu sắc. Nhưng ô hay, đâu là màu đất, màu huyền diệu của Quả Đất nuôi dưỡng sự sống muôn loài mà tôi tôn vinh? Trái tim tôi bỗng cảm rung xao xuyến. Và kia... Đất vẫn còn đó: đôi tay chắc nịch bồng ẵm núi sông. Tình nghĩa bao la huyền nhiệm của Đất ẩn tàng trong muôn màu muôn vẻ của trăm hoa. Thực thể của Đất đã trở thành chiêm bao hay hoa bướm là chiêm bao của Đất?

Cha Đất

Phố phường, rừng ruộng, núi sông
Giăng tay Cha Đất ẵm bồng nhẹ ru
Bao la tình nghĩa thẩm sâu
Dưỡng nuôi sự sống nghìn thu vững bền.

Tình Đất

Trăm hoa khiêu vũ bướm ong
Xiêm y rực rỡ xoay vòng diễm trang
Ẩn trong màu sắc huy hoàng
Ảo huyền Tình Đất mơ màng chiêm bao...
                               Thạnh Lộc, 05.06.2007

Tình nắng sớm

Nắng hửng đầu non óng ả sương
Cỏ hoa rực rỡ ánh kim cương
Hương cau ngan ngát mơn làn tóc
Sắc sứ thanh thanh đượm má hường
Dìu dặt cung đàn ngân áng mộng
Êm đềm nhịp phách điểm lòng thương
Nhìn nhau lặng lẽ tình sâu nặng
Nắng hửng trời thơ bát ngát hương.

Chiều nhung nhớ

Nhớ em cách biệt muôn trùng
Tơ lòng câm nín trông chừng ráng mây
Chập chờn cánh nhạn lẻ bay
Hoàng hôn xuống núi bóng ngày pha sương.

Êm đềm đất mẹ

Thềm sương ngắm vông rụng
Cánh đỏ rực chu sa
Gối mình lên cỏ mượt
Nghe gót vô thường qua

Ngày mai ta dứt nghiệp
Hoa sứ nở trắng ngà
Bạo bệnh buông ảo ảnh
Gối đất mẹ hiền hòa

Bên cạnh Em

Mưa tạnh
Lòng tịnh yên
Đôi giày mòn rách.
Bạo bệnh khoá kín
nẻo về tương lai
Chỉ còn em
Má áp vào ngực
Mà mượt ánh trăng.
Tay em xoa lằn sẹo mổ
Nhức đau
Ôi dịu dàng, đầm ấm
Ôi trầm tư, lo âu.
Lời cầu nguyện Quan Âm
Từ bi cứu nạn
Vang vang ngọc lưu ly
Xuân đó đây ...
                Nép sát nhau
Mắt sao mai
Tóc hương cau
Không còn đến đi
Bên em
Ngào ngạt ngọc lan!

Đêm trăng nhớ em

Lung linh cành trúc
Màu trăng nhớ nhung
Hương lan lãng đãng
Man mác nghìn trùng

Lòng anh

Nhớ em trời thẳm
U hoài tháng năm
Em là trăng sáng
Yêu em vĩnh hằng

Tròn nỗi nhớ

Rồi trăng khyết
Rồi trăng tròn
Đêm nhớ em
Dế nỉ non!

Nhớ Em
           Tặng Gái

Võng đưa kẻo kịt tiếng lòng
Thương em hiu quạnh cô phòng đêm sương
Tình non nghĩa biển vấn vương
Hương cau thoang thoảng đêm trường bâng khuâng
Đêm 14/6/07 lúc 3.40 g tại Thạnh Lộc.

Bên cạnh những bài thơ tặng vợ, tôi còn đọc được những vần thơ viết trên những tờ giấy bằng bút chì hay bằng bút nguyên tử. Tôi định sẽ có dịp giới thiệu các bài thơ này khi tái bản tập thơ Lê Triều Phương. Tuy nhiên tôi vẫn đưa vào tập bút ký này để lưu niệm.

Những Bài Thơ Cuối Cuộc Đời

Hoa bôn sôi nở
Hồng ý mắt say
Trăm nhánh sen trắng
Sự sống trả vay
Có gì tồn tại
Chẳng còn mộng mơ
Gởi tặng cha mẹ
Nghiệp lực tràn đầy
Đất trời muôn thuở
Nghiệp vẫn vần xoay

(19/11/2007)
(tỉnh lại sau cơn mê man)


Tiết Điệu Mùa Sang

Mùa thu chưa sang
Tình lá ngát xanh
Ta chờ ảo ảnh
Thu vẫn dịu dàng
Đông chẳng buồn đến
Không còn nợ xuân
Trời vẫn mát xanh
Ta đi thong dong
Lòng thoảng vô cùng.
Nghĩ mình lưu lạc
Bê bết trong phân
Ướt át nước tiểu
Mê man biết gì
Xin lỗi hộ lý
Đau bệnh biết chi
Tôi mê biết gì.

(11giờ ngày 19/11/2007)
Thần Chết

Tôi cũng biết không lắm chứ
Nước mắt rơi bằng vạn ánh sao trời
Tôi muốn được ôm trong vòng tay nồng thắm.
Trời đất thây những bàn tay nhân ái
Xin nguyện cầu tâm hồn được an như.
 

Đò Chiều

Năm bận sang sông lại trở về
Hỏi sao lão trượng vẫn dừng ghe
Rằng đêm sương chẳng buồn lơ lững
Rằng nghiệp còn vương vấn mãi quê
Mai này nghiệp cũ trỡ thành thơ
Ta vẫn chưa qua đến bến bờ
Một dãi sông xanh bờ bến quạnh
Ta nằm lơ lững giữa hư vô.
Ông lão nhìn ta cười dưới trăng
Trên giòng sông nước vẫn tâm hằng
Thế gian đi đến không màng bận
Con đò trôi giữa bến trăm năm.

Hương Đêm

Trăng dòng suối trong
Hương thu ruộng đồng
Diễm ảo!
Mênh mông...

Đâu Là Nguồn Cuội?

Long tong vách đá
Từng giọt nước rơi
Khe trôi róc rách
Nguồn cội không lời!

Nguồn Cội Nơi Đâu?

Trăng gởi ánh vàng
Nhập vào biển khơi
Nào ai là Mẹ?
Sâu thẳm không lời!

Trơ Trọi

Hư không
Rộng mở đường bay
Mây nào có biết có hay bến bờ...

Vẫn Như Như

Vầng trăng bao độ luân hồi
Dõi soi gót lạc dòng đời khói sương
Thoảng nghe rỉ rích bên đường
Vời trăng thiên cổ miên trường dế ca.

Lạc quan

Treo cành chiếc dép rách
Làm sao vượt sườn non
Đá gai tua chơm chởm?
Vui với chiếc đang còn!

Giây Phút Thừa.

Mái tóc em xỏa ấm bờ cát cũ
Môi chợt nồng hương vị đắng xa xưa
Tay xiết chặt mà lòng buông thỏng
Tim sắt se lỗi nhịp đập già nua
Ôi hơi thở muôn trùng sóng vỗ
Đâu còn hương kỳ diệu thanh xuân
Bến tình này đã là hư ảo
Làm sao thành hiện thực say sưa?
Hút Thở Bình Minh
Đớn đau đày đọa châu thân
Thoảng tan lẫn ánh trong ngần giọt sương
Hít vào trời đất ngát hương
Thở ra lồng lộng vầng dương huy hoàng.

Thạnh Lộc 15/6/07

Bờ kia sao không đến
Chở người thương ngồi nhớ
Đó chỉ là ảo ảnh
Của sương trăng ngập bờ
Chỉ khi nào tròn nghiệp
Ngươi ắt sẽ biết ngay
Giờ đưa ngươi thong dong
Trên dòng sông trôi vô định
Sen treo trên ánh trăng
Hương ngạt ngào ngan ngát
Hít vào một ánh trăng thanh
Thở ra cuồn cuộn thân tâm nhẹ nhàng.
Bên bờ sen rạng rở
In bóng dịu vầng trăng
Trời xanh xanh chót vót
Nghiệp ác còn xa xăm.

21/11/2007.
Lê Triều Phương
* * *
(<- trang trước)  /  (-> trang sau)